Theo Tình sử của Phùng Mộng Long, Thôi Hộ nhân tiết thanh minh một mình đi chơi về phía nam đô thành, thấy một ấp trại chung quanh đầy hoa đào. Thôi Hộ gõ cửa xin nước uống, một người con gái mở cổng, hỏi tên họ rồi bưng nước đến, người con gái sắc đẹp đậm đà, duyên dáng, tình ý, dịu dàng kín đáo. Năm sau, cũng vào tiết thanh minh, Thôi Hộ lại đến tìm người cũ thì cửa đóng then cài, nhân đó mới đề lên cánh cửa bên trái bài thơ này.
去年今日此門中,
人面桃花相映紅。
人面不知何處去?
桃花依舊笑春風。
Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.
Năm ngoái ngày nay cánh cửa này,
Mặt người đào hoa như ánh hồng.
Mặt người không biết đã đi đâu?
Đào hoa y cũ cười gió xuân.
Làm người thì có cơ hội cứ nắm bắt, cứ để trôi qua sau lại tiết nuối làm gi?
Nhận xét
Đăng nhận xét